Cậu ấy và tớ vẫn còn là bạn trên Facebook nhưng chúng tớ đã chẳng nói chuyện với nhau nữa. Tớ cũng bỏ theo dõi Facebook, Zalo, Instagram và đưa tin nhắn của cậu ấy vào lưu trữ. Tớ còn ẩn cả album hơn 1000 cái ảnh của cậu ấy trong Google photos của tớ.
Là tớ đơn phương, tớ đến bây giờ vẫn nghĩ vậy. Tớ và cậu ấy có gần 1 năm bên nhau. Tớ mang đến cho cậu ấy một mối quan hệ độc hại. Là tớ tìm mọi cách để đến gần, hiện diện trong cuộc sống của cậu ấy, dùng hết những gì tớ có thể để muốn cậu ấy là của mình. Chúng tớ còn làm việc cùng nhau và sống cùng nhau nhưng chúng tớ chưa bao giờ thực sự bắt đầu cả.
Cậu ấy là một người tốt. Tớ biết rằng nếu cậu ấy yêu một ai, cậu ấy sẽ luôn biết cách để yêu. Nhưng cậu ấy nhiều sợ hãi trong tình yêu. Quan trọng hơn, cậu ấy chẳng có tình cảm với tớ. Tớ đã tự mình trở thành một thói quen của cậu ấy. Cậu ấy đối xử tốt với tớ khi cậu ấy vui, không tốt với tớ khi cậu ấy tức giận. Và tớ chẳng đủ kiên nhẫn nữa. Tớ có cảm giác rằng tớ là một thói quen độc hại, nên tớ rời đi.
Ngày chia tay của tụi tớ rất đẹp, tớ thấy vậy. Tụi tớ đi ăn cùng nhau, nói chuyện với nhau, chơi trò chơi mà tớ luôn nhường cậu ấy thắng. Cậu ấy tiễn tớ ra sân bay và khi hôn tạm biệt thì một bản tình ca Pháp vang lên ở tiệm cafe. Tớ và cậu ấy đã quay lại nhìn nhau cùng một nhịp. Trong khoảnh khắc ấy, tớ vẫn nuôi hy vọng là cậu ấy sẽ nhận ra cậu ấy cũng có tình cảm với tớ.
Nhưng tớ biết là không.
Tớ biết là khi tớ không còn hiện diện với cậu ấy ở dạng vật lý này, chúng tớ sẽ chẳng có kết nối gì cả. Và tớ dần chấp nhận không níu kéo gì thêm sau gần 2 tuần tớ và cậu ấy xa nhau. Tớ chấp nhận một ngày nào đó tớ sẽ xoá Facebook của cậu ấy như một người chẳng có kết nối gì với tớ nữa.
Tớ vẫn nhớ cậu ấy, và tớ cứ phân vân không biết mình có nên nhắn tin chúc mừng sinh nhật cậu ấy hay không. Rồi tớ tự bảo tớ rằng nếu như đến sinh nhật cậu ấy mà tớ nhớ thì tớ sẽ nhắn, và thế thôi. Nhưng tớ lại chưa lúc nào quên ngày sinh nhật của cậu ấy cả.
Tớ sẽ chờ đến 0h để nhắn tin chúc mừng sinh nhật cậu ấy. Và thế thôi.
Không có tớ, cuộc sống của cậu ấy chắc là tốt hơn rất nhiều rồi.
– Lyl Phùng –